Chủ Nhật,
24/08/2025
MÂY VỀ NÚI - Sư Cô Chân Lộc Nghiêm
Thư Quán Hạt Lành
Một sáng mùa hạ, mây về trên đỉnh núi. Không phải để trú ẩn. Không phải để tìm bạn. Không phải để tìm mình. Mà mây về chỉ để… về. Nhẹ như khói hương sớm mai, thảnh thơi như gót sen chưa từng in dấu bụi trần. Núi không hỏi gì. Mây không nói gì. Chỉ có im lặng rơi xuống từng tầng lá như chuỗi hạt cam lồ của Bồ Tát chưa từng xâu lại.
Mây không mang hành lý. Núi không giữ căn cước. Họ gặp nhau giữa vô thủy vô chung, giữa cái chưa từng sinh và cái chưa từng diệt. Có người thấy mây trôi mà động lòng ngưỡng vọng. Có người thấy núi ngồi mà sinh tâm hành cước. Nhưng mây không phải để trôi. Núi không phải để ngồi. Họ chỉ đang là.
Người thi sĩ thời xưa từng gõ tay lên trán mình mà hỏi: “Ta là ai trong cõi người ta?” Rồi cười khùng khục như trẻ thơ gõ mõ trông trăng. Mây cười. Núi cười. Gió cười. Một tràng pháo hoa cười nổ bung giữa đại thiên thế giới. Thì ra tất cả chỉ là vô sự. Mây không bị ràng buộc bởi trời. Núi không bị ràng buộc bởi đất. Tự tại không phải là đi hay không đi. Mà là không bị buộc vào một ý niệm nào để mà phải đi hoặc không đi.
Người học đạo lâu năm đeo túi y, gõ thiền trượng, hỏi:
– Làm sao để thong dong giữa cõi bụi mù?
Mây đáp:
– Cởi gió ra, mặc nắng vào, lấy một nụ cười thay cho áo trận.
Núi thêm lời:
– Ngồi chơi đi. Không có gì gấp. Tâm rỗng là nhà, bước chân nào cũng là trở về.
Tự tại, là lúc không cần chạy trốn nỗi buồn, mà ngồi uống trà với nó.
Thong dong, là khi thấy mọi điều đến đi như mây trời – có cũng được, không cũng xong.
Không ràng buộc, là khi không còn đeo đuổi hình bóng của hạnh phúc tương lai, cũng không vướng víu những mảnh vụn của ngày qua. Chỉ còn giờ phút này, mây ngồi trong núi, núi nằm trong mây, người nằm trong thở, thở nằm trong cười.
Thở vào: tôi là mây – phiêu lãng giữa muôn trùng.
Thở ra: tôi là núi – vững chãi giữa cuộc đời mộng mị.
Có chi đâu mà trói? Có ai đâu mà buông?
Khi ấy, bạn có thể đi giữa chợ, ăn một trái bắp luộc, nghe tiếng rao bánh giò, mà lòng thanh thản như vầng trăng ngủ giữa rừng tùng.
Tự tại thong dong không phải là rút vào hang núi xa xôi, mà là giữa lòng phố thị, tay xách giỏ rau, vẫn cười một nụ cười không gốc rễ.
Bởi vì mây là núi. Núi là mây. Và bạn – nếu biết dừng lại mà thở – cũng sẽ là một bài thơ không cần viết, một bước chân không cần đến, một tự do chưa từng bị nhốt vào câu chữ.
------
MÂY VỀ NÚI
Mây bay ngang đỉnh đèo
Không chào
Không từ biệt
Không thơm mùi lưu luyến
Chỉ để lại một nhánh cười
nằm nghiêng trong tách trà chiều
Núi ngồi chơi
không niệm chú
không tụng kinh
không kể công với trăng
Chỉ lặng lẽ nghe cỏ mọc trong lồng ngực
Và một chiếc lá rơi xuống tâm mình
nhẹ hơn cả một kiếp người chưa khởi
Tôi từng hỏi mây:
Anh đi đâu trong cõi mịt mùng?
Mây đáp:
Tôi không đi đâu cả. Tôi tan vào không.
Tôi từng hỏi núi:
Chị ngồi đó đã bao năm tháng?
Núi đáp:
Tôi không ngồi. Tôi là đứng yên mà chẳng có đứng.
Có hôm tôi thấy mây bồng núi đi chơi
qua cánh đồng lúa vàng
qua quán nước chè xanh
qua cái thở dài của bà cụ bán rau không kịp về chợ
Mây cười:
Đi lang thang là nghề của tôi
Nhưng không phải để trốn
Chỉ là để ở lại sâu hơn với từng bước chân
chạm vào sự sống đang run rẩy trong cơn gió chiều
Có người rượt theo ánh sáng
Đập cửa Bụt
Leo thang trời
Tìm tới nơi không còn khổ
Tìm tới chỗ gọi là giải thoát
Nhưng rốt cùng, quên mất
đôi dép cỏ đang nằm ngoan bên thềm vắng
Mây không rượt
Núi không trèo
Chỉ ngồi một chỗ
Mà tới được mọi nơi
Tôi hỏi tôi:
Bao giờ thì xong cuộc lang thang?
Tôi đáp tôi:
Khi không còn cần xong nữa
thì mọi nơi đều là về
Ai buộc ta vào hình hài
Ai ràng ta bởi ngày tháng
Ai nói hạnh phúc ở phía sau núi
Ai nói bình an là chuyện mai kia?
Tôi xin lỗi, tôi không đợi được đến ngày mai
Bây giờ tôi uống một ngụm thở
như uống cam lồ giữa buổi trưa hun hút
Tôi thấy mây trôi trong chợ
Tôi thấy núi ngồi giữa ngã ba xe kẹt
Tôi thấy thiền sư cười trong chiếc áo mưa rách
Tôi thấy Tổ không ngồi trên ngai
mà đi chân đất qua ruộng rau muống
Có người hỏi tôi:
Ngươi học ai mà thong dong đến vậy?
Tôi đáp:
Tôi học mây
mỗi sáng tan ra mà không cần ai nhớ đến
Tôi học núi
ngồi giữa đất trời mà không cần chứng minh điều gì cả
Thôi thì ta cứ như mây
không hẹn, không hò
Gặp ai thì mỉm cười
Không gặp cũng mỉm cười
Thôi thì ta cứ như núi
Không trách, không đòi
Ai thương thì cũng được
Ai quên thì cũng thôi
Ngồi chơi cho gió vỗ về
Nằm chơi cho đất ru về nguồn
Không gắng sức
Không tu hành
Chỉ sống một đời người trong vắt như giọt sương trên cọng cỏ
Buổi sớm, ai đi qua cũng chạm phải ánh sáng
Cuối cùng tôi hiểu
Không cần đi đâu nữa cả
Bước chân thong dong nhất
là bước không còn mong cầu đến
Và bài thơ tôi viết hôm nay
không phải để làm thơ
Mà để ngồi chơi với mây và núi
Trong một chiều
Không lý do.
Mùa Hạ Năm Ất Tỵ
https://phatgiao.org.vn/may-ve-nui-d94654.html?fbclid=IwY2xjawMXxCRleHRuA2FlbQIxMQABHpxtaSH2ACJdv-3edSgUwwEWBLWYwUMJN0U-NleHT6TNO-npRfaeUxsmlBcN_aem_tw0NOpPdAnhmnkE5HgZEpA#
Danh mục tin tức